Saturday, 28 March 2020
Tuesday, 21 July 2015
CHỤP ẢNH CƯỚI VỪA ĐẸP VỪA RẺ Ở ĐÂU?
Đối với những người có thu nhập cao, việc bỏ ra số tiền với khoảng hơn 10 triệu đồng cho một album ảnh cưới thì thường sẽ có được một album ảnh chất lượng. Nhưng thật không may, trong chúng ta không phải ai cũng có khả năng chi ra những khoản tiền lớn như vậy cho album ảnh cưới, trong khi còn quá nhiều việc phải chi phí cho đám cưới. Vậy liệu với chi thấp hơn nhiều, liệu chúng ta có thể có một album cưới đẹp hay không? Chụp ảnh cưới ở đâu đẹp và rẻ tại Hà Nội ? Chắc hẳn sẽ là câu hỏi của nhiều đôi bạn trẻ sắp tổ chức kết hôn.
Ảnh viện áo cưới Hồng Nhung cung cấp rất nhiều gói dịch vụ chụp ảnh cưới đẹp giá rẻ, quý khách có thể chọn những gói sản phẩm phù hợp nhất để lưu giữ những khoảnh khắc đẹp nhất kỷ niệm cho ngày kết hôn trọng đại của cuộc đời.
Với những kỹ thuật viên chuyên nghiệp, sở hữu nhiều bí quyết chụp ảnh đẹp , trang thiết bị đầy đủ và hiện đại, chúng tôi sẽ thỏa mãn mọi yêu cầu của bạn.
Chúng tôi có đầy đủ các mẫu váy cưới đẹp nhất của các nước trên thế giới như : Nhật Bản, Hàn Quốc, Trung Quốc, Ấn Độ, các nước Châu Âu…để chụp ảnh áo cưới đẹp. Đảm bảo sẽ hóa thân cho cô dâu, chú rể trở nên rực rỡ nhất. Sở hữu những chuyên gia trang điểm hàng đầu, make-up cũng là một thế mạnh của chúng tôi, sự nghiên cứu chuyên sâu về trang điểm cùng với nhiều năm kinh nghiệm thực tế, chúng tôi có nhiều cách trang điểm thích hợp cho từng trường hợp cụ thể, để tôn lên những nét đẹp trên khuôn mặt, ẩn đi những khuyết điểm mà không mất đi sự tự nhiên vốn có.
Công việc làm album ảnh cưới có thể tiến hành hoàn toàn chỉ trong studio của chúng tôi, với những kỹ thuật tiên tiến, chúng tôi đảm bảo sẽ đưa ra những bức ảnh cưới như các bạn đang thật sự ở các địa điểm đẹp nhất trên toàn thế giới. Hoặc bạn muốn lấy những phong cảnh thật tại khu vực Hà Nội và tỉnh thành khác, chúng tôi sẽ tư vấn cho bạn những địa điểm đẹp và thơ mộng nhất theo đúng phong cách mà bạn mong muốn.
Để tạo nên những album ảnh chất lượng không chỉ nhờ vào những thiết bị hiện đại, đồ cưới rực rỡ, mà còn cần đến những ý tưởng hay và cách chụp ảnh đẹp , Ảnh viện áo cưới Hồng Nhung luôn có những ý tưởng mới dựa trên xu hướng hiện đại, đội ngũ kỹ thuật viên với tay nghề vững vàng, năng động. Cập nhật thường xuyên những kỹ thuật và thiết bị tiên tiến nhất để đáp ứng nhu cầu của khách hàng.
ĐỊA ĐIỂM CHỤP ẢNH CƯỚI GIÁ RẺ
Sau đây là 04 lời khuyên hữu ích cho bạn thoát khỏi nhức đầu khi lựa chọn dịch vụ chụp Album ảnh cưới:
Quan tâm đến các chương trình khuyến mãi và tận dụng cơ hội giảm chi phí thấp nhất
Bạn nên nhớ, không phải cứ hàng khuyến mãi là hàng không chất lượng. trên thực tế, các Ảnh viện cạnh tranh nhau về dịch vụ sẽ đưa ra những chương trình hấp dẫn để hút khách, và khách hàng chính là những người hưởng lợi
Dịch vụ giảm giá cuối mùa cưới với giá cực shock: chỉ với 2.999.000vnđ bạn đã có thể sở hữu một cuốn Album tuyệt vời tại Camnangcuoi.vn số 83 Thái Hà – HN. ĐT: 042.241 5507
Bạn cần tham khảo những bạn bè, những người đã chụp ảnh cưới, tham khảo trên các diễn đàn mạng để có được sự lựa chọn tốt nhất.
Kinh nghiệm cho thấy, tất cả những cặp đôi qua 1 lần chụp ảnh cưới nhưng họ có hàng tá kinh nghiệm để chia sẻ cho bạn như là: chụp chỗ nào là đẹp, chỗ nào giá cả hợp lý, phong cách phục vụ ở đâu chuyên nghiệp. Vì bản thân họ trước khi lựa chọn Ảnh viện chụp ảnh cưới cũng đã tìm hiểu, tham khảo bạn bè và cũng đã trải nghiệm thực tế
Quan tâm đến các gói giá của dịch vụ, với những gói giá khác nhau thì các quyền lợi đi kèm cũng khác nhau
Thực tế là rất nhiều cặp đôi khi đi đăng ký chụp Album ảnh cưới bị nhiễu thông tin về giá cả thực tế. điều này bạn phải kiên nhẫn đi đến nhiều ảnh viện và cần nhất là biết so sánh: cùng mức giá như thế thì dịch vụ nhỏ đi kèm và quyền lợi được hưởng ra sao? Hoặc là với cùng các dịch vụ đó, cùng các quyền lợi đó thì giá cả ở đâu hợp lý nhất thì bạn nên chọn.
Cần cam kết với Ảnh viện bạn chọn về vấn đề thời gian trả sản phẩm.
Có rất nhiều Ảnh viện rơi vào tình trạng “kiêu”, bỏ mặc khách, để khách phải gọi điện hay đến nhiều lần để lấy được Album hoặc là sửa Maque. Thời gian nhận sản phẩm lâu, kéo dài, gây tâm lý không tốt cho các cô dâu trước khi tổ chức đám cưới chính thức.
Kinh nghiệm cho thấy, tất cả những cặp đôi qua 1 lần chụp ảnh cưới nhưng họ có hàng tá kinh nghiệm để chia sẻ cho bạn như là: chụp chỗ nào là đẹp, chỗ nào giá cả hợp lý, phong cách phục vụ ở đâu chuyên nghiệp. Vì bản thân họ trước khi lựa chọn Ảnh viện chụp ảnh cưới cũng đã tìm hiểu, tham khảo bạn bè và cũng đã trải nghiệm thực tế
Quan tâm đến các gói giá của dịch vụ, với những gói giá khác nhau thì các quyền lợi đi kèm cũng khác nhau
Thực tế là rất nhiều cặp đôi khi đi đăng ký chụp Album ảnh cưới bị nhiễu thông tin về giá cả thực tế. điều này bạn phải kiên nhẫn đi đến nhiều ảnh viện và cần nhất là biết so sánh: cùng mức giá như thế thì dịch vụ nhỏ đi kèm và quyền lợi được hưởng ra sao? Hoặc là với cùng các dịch vụ đó, cùng các quyền lợi đó thì giá cả ở đâu hợp lý nhất thì bạn nên chọn.
Cần cam kết với Ảnh viện bạn chọn về vấn đề thời gian trả sản phẩm.
Có rất nhiều Ảnh viện rơi vào tình trạng “kiêu”, bỏ mặc khách, để khách phải gọi điện hay đến nhiều lần để lấy được Album hoặc là sửa Maque. Thời gian nhận sản phẩm lâu, kéo dài, gây tâm lý không tốt cho các cô dâu trước khi tổ chức đám cưới chính thức.
Camnangcuoi.vn là một gợi ý lý tưởng cho bạn muốn rút ngắn tối đa thời gian được trả sản phẩm - trong vòng 1 tuần kể từ khi chụp xong Album ảnh cưới.
Quan tâm đến các chương trình khuyến mãi và tận dụng cơ hội giảm chi phí thấp nhất
Bạn nên nhớ, không phải cứ hàng khuyến mãi là hàng không chất lượng. trên thực tế, các Ảnh viện cạnh tranh nhau về dịch vụ sẽ đưa ra những chương trình hấp dẫn để hút khách, và khách hàng chính là những người hưởng lợi
Hoặc có thể sở hữu dịch vụ Album ảnh cưới trả góp lần đầu tiên và duy nhất Việt nam tại Camnangcuoi.vn. khách hàng chỉ cần thanh toán trước 50% tổng giá trị dịch vụ, phần còn lại sẽ thanh toán theo tháng, quý hoặc năm với gia hạn cuối cùng là 12 tháng. Thủ tục rất đơn giản. Đ/C: số 83 Thái Hà – HN, ĐT: 042.241 5507.
Chích: Cam nang cuoi
MẪU VÁY CƯỚI CÔNG CHÚA MARIKO
Chiếc váy cưới luôn chiếm phần lớn sự quan tâm của các cô dâu trong ngày trọng đại của mình. Vì thế, việc lựa chọn cho mình một mẫu váy cưới phù hợp là vô cùng quan trọng. Sau đây Ảnh Viện Áo Cưới Hồng Nhung xin giới thiệu tới bạn mẫu váy cưới nhập nguyên chiếc từ Nhật Bản, cổ chữ V sang trọng, gợi cảm, tinh tế, hiện đang được rất nhiều người tìm kiếm.
Mẫu áo cưới công chúa cổ chữ V được thiết kế tinh tế với những viên pha lê đắt tiền được đính ở phần thân tôn lên vẻ sang trọng cho cô dâu. Váy được may những đường cut out ấn tượng, tạo điểm nhấn ở ngực vô cùng cuốn hút. Chân váy bồng gợi cảm quyến rũ cho nàng dâu trong ngày hạnh phúc. Váy có độ dài tương đối nên thích hợp cho những đám cưới được tổ chức ở không gian rộng. Cô dâu có dáng người thanh mảnh, ngực đầy sẽ rất hợp với váy cưới này.
Nguồn: Studio Hồng Nhung
Mẫu áo cưới công chúa cổ chữ V được thiết kế tinh tế với những viên pha lê đắt tiền được đính ở phần thân tôn lên vẻ sang trọng cho cô dâu. Váy được may những đường cut out ấn tượng, tạo điểm nhấn ở ngực vô cùng cuốn hút. Chân váy bồng gợi cảm quyến rũ cho nàng dâu trong ngày hạnh phúc. Váy có độ dài tương đối nên thích hợp cho những đám cưới được tổ chức ở không gian rộng. Cô dâu có dáng người thanh mảnh, ngực đầy sẽ rất hợp với váy cưới này.
Nguồn: Studio Hồng Nhung
MẪU VÁY CƯỚI MÀU XANH DA TRỜI MARIKO
Màu xanh da trời nhạt là một xu hướng mới của các mẫu váy cưới đẹp 2014. Thay vì chọn chiếc áo cưới màu trắng truyền thống, tại sao bạn không thử chọn cho mình một chiếc màu xanh lãng mạn và cổ điển. Chiếc váy cưới màu xanh da trời sẽ làm nổi bật làn da trắng ngần và tăng thêm vẻ quyến rũ cho cô dâu trong ngày cưới. Chỉ cần lựa chọn cho mình những kiểu dáng phù hợp với cơ thể thì váy cưới màu xanh sẽ đem lại cho bạn một hình ảnh lãng mạn, mới mẻ và cuốn hút hơn bao giờ hết.
Mẫu váy cưới Mariko 135 được thiết kế tỉ mỉ với 3 bông hoa màu xanh ở eo và vô vàn hạt đá sáng trước ngực khiến cô dâu trở nên nổi bật. Eo chiết tự nhiên nổi bật với 3 bông hoa hồng xanh. Thân váy được sáng tạo với lớp váy xếp tầng điệu đà. Lựa chọn chiếc váy này cho buổi chụp ảnh cưới tại Hà Nội với cảnh cây cỏ hoặc sông nước đều rất hợp.
Nguồn: Studio Hồng Nhung
Mẫu váy cưới Mariko 135 được thiết kế tỉ mỉ với 3 bông hoa màu xanh ở eo và vô vàn hạt đá sáng trước ngực khiến cô dâu trở nên nổi bật. Eo chiết tự nhiên nổi bật với 3 bông hoa hồng xanh. Thân váy được sáng tạo với lớp váy xếp tầng điệu đà. Lựa chọn chiếc váy này cho buổi chụp ảnh cưới tại Hà Nội với cảnh cây cỏ hoặc sông nước đều rất hợp.
Nguồn: Studio Hồng Nhung
VÁY CƯỚI CÔNG CHÚA TAY BỒNG MARIKO
Là con gái chắc hẳn ai cũng một lần mong muốn được khoác lên mình bộ váy cưới thật lộng lẫy trong ngày cưới, việc tìm và lựa chọn được một mẫu váy cưới đẹp cho mình luôn là vấn đề được nhiều bạn gái dành nhiều thời gian và tâm sức.
Mẫu váy cưới công chúa tay bồng màu trắng
Mẫu váy cưới công chúa tay bồng
Mẫu váy cưới công chúa tay bồng luôn luôn là niềm mơ ước của các cô dâu. Những dải ren bồng bềnh tinh khôi giúp cô dâu đẹp tựa những nàng công chúa bước ra từ câu chuyện thần tiên.
Với thiết kế tay bồng điệu đà, hợp với những cô dâu có khuôn mặt bầu bĩnh nhưng có bắp tay to... vì nó sẽ che được khuyết điểm cho cô dâu. Với độ dài vừa phải, giúp cho các tân nương có thể di chuyển một cách dễ dàng trong ngày trọng đại. Chất vải ren kết hợp voan cao cấp làm cho chiếc váy nổi bật hơn bao giờ hết.
MÊ MẨN VỚI MẪU ÁO CƯỚI TỪ HỒNG NHUNG STUDIO
Trước ngày lễ cưới được chính thức diễn ra ai cũng muốn lưu lại những bức hình đẹp nhất cho đôi uyên ương. Địa chỉ chụp ảnh cưới đẹp ở đâu vừa tiết kiệm vừa đẹp và nên chụp ngoại cảnh, chụp ngoài trời hay studio cũng khiến nhiều người phải băn khoăn lo lắng.
Mùa thu đến những bộ váy cưới lộng lẫy, lung linh lại được tung ra với nhiều mẫu mã, kiểu dáng làm ngất ngây các nàng và làm đứng tim các chàng trai. Rất nhiều các mẫu váy cưới đẹp được ra mắt làm nức lòng người không chỉ với các nàng sắp lên xe hoa mà với bất kỳ ai những bộ váy, áo cưới đẹp cũng chiếm một ánh nhìn thu hút không rời.
Bật mí những mẫu áo cưới những album ảnh cưới đẹp nhất năm 2014 khiến bạn mê mẩn. Chắc chắn bạn sẽ “chết mê” với những vẻ đẹp trong sáng và lấp lánh từ những thiết kế này. Hơn thế, bạn còn có thể tham khảo nhiều mẫu áo cưới đẹp từ những quốc gia khác như Nhật bản Ấn Độ, các mẫu áo cưới truyền thống Việt Nam, Ấn Độ, trung quốc, Nhật bản. Ngoài ra, đặc biệt tại Ảnh viện áo cưới Hồng Nhung bạn còn có thể chọn được những thiết kế áo cưới mới nhất nhập khẩu nguyên chiếc từ Nhật Bản, những mẫu kimono truyền thống thêm sắc cho album ảnh cưới đẹp và đặc sắc của mình.
Lấy cảm hứng từ những thiết kế truyền thống những mẫu váy cưới luôn mang một sức quyến rũ không thể chối từ. tại ảnh viện áo cưới Hồng Nhung bạn còn có thể được chọn địa điểm chụp ảnh cưới hoặc studio sẽ tư vấn, hỗ trợ bạn trong quá trình chụp hình, trang điểm, làm album để bạn có thể lưu lại những khoảnh khắc đẹp nhất, tuyệt vời nhất trong những giây phút này.
Chắc hẳn bạn sẽ có thể chọn được mẫu áo cưới đẹp nhất và phù hợp nhất cho mình, có một album ảnh cưới đẹp lung linh và ấn tượng lưu giữ kỷ niệm tình yêu “thăng hoa” của hai người và nhiều điều thú vị khác nữa.
Cùng khám phá những mẫu áo cưới đẹp nhất năm 2015 tại ảnh viện áo cưới Hồng Nhung để có được những ưu đãi lớn, sự phục vụ nhiệt tình và hơn hết bạn có những hình ảnh lưu niệm đẹp cho chính mình nhé.
Nguồn : Studio Hồng Nhung
Saturday, 4 July 2015
Cafe yêu
Điều em sẽ làm đầu tiên nếu anh nói yêu em là gì?
Ciao cafe
- Điều em sẽ làm đầu tiên nếu anh và em chia tay là gì?
An chống một tay lên cằm, gần như cười phá lên:
- Ha! Câu hỏi ngộ nghĩnh đó! Có lẽ em sẽ... lại lên Ciao cafe này gọi ba cốc xoài dầm và ngồi ăn cho hết trong nước mắt.
Duy Anh cười nhẹ, nắm chặt tay dưới gầm bàn, nó quay ra vẫy một cậu bồi bàn:
- Cho ba cốc xoài dầm nhiều sữa chua ít đá!- rồi quay lại An đang nhìn nó ngạc nhiên- Em có điều kiện làm điều đó ngay bây giờ và anh biết là không trong nước mắt, chúng mình chia tay An nhé.
Năm phút sau, Duy Anh cầm tiền thừa, đứng dậy bước ra ngoài, vẻ mặt cố thản nhiên như-là-rất-bình-tĩnh, nó hơi nheo mắt trước ánh nắng phản chiếu từ những ô cửa kính xanh từ Tràng Tiền Plaza. Tháng mười.
cafe-yeu
Grand Prix – Toilet Pub
Cuối cùng Duy Anh cũng làm được việc chia tay với An. Không phải là khó khăn, mà là hơn thế. Nhưng dù sao Duy Anh cũng chấm dứt được việc nghĩ quá nhiều về vấn đề đó. Nếu lúc nói lời tỏ tình với An nó phải đọc sách và tập trước cái gương nhiều đến nỗi nhớ được hình dáng của ba vết xước to và mười hai vết xước nhỏ trên cái gương phòng nó, thì đến lúc nói chia tay, nó có vẻ "tàu nhanh" hơn. Đáng ra nó đã phải làm sớm hơn, ngay vào cái ngày nó tình cờ đi lên Sago cafe và nhìn thấy An cầm tay một cậu con trai lạ hoắc, nhưng nó lại chọn giải pháp đi thật nhanh xuống khỏi cái cầu thang xoắn ốc đó và phóng ngay ra Hồ với suy nghĩ "mình đã nhìn nhầm, không có chuyện gì cả.", mặc dù Duy Anh biết giữa năm mươi người con gái giống nhau y hệt nó vẫn chắc chắn tìm ra An sau năm giây nhìn. Đôi khi chính xác lại thành mệt.
Một ngày không em bỗng trở nên thênh thang. Duy Anh dậy thật sớm, vừa ngồi lau xe vừa xem loáng thoáng một bộ phim nhạt nhẽo nào đó đang chiếu trên HBO. Một trứng một cafe, rồi lên trường ngồi vừa nghe giảng vừa tán dóc với mấy thằng bạn. Sau lần thất bại ở giải thưởng thời trang Viet Nam Collection Grand Prix, Duy Anh hơi nản chí với việc thiết kế. Có lúc cả tuần nó không ngồi vào bàn vẽ, cũng chả động đến mảnh vải nào. Duy Anh là nhân vật được đánh giá cao tại khoa Thiết kế Thời trang của trường Mỹ thuật công nghiệp- thế mà nó lại không vào được đến vòng chung kết với tận hai mươi sáu thí sinh được chọn. Hai mươi sáu chứ có phải hai đâu, thế mà còn không vào được thì đời có đáng chán hơn một con gián không. Thảm hại trong công việc( đấy là nó tự nghĩ thế), rồi lại một cái thất bại to đùng kề luôn trong tình yêu. Ít ra, chia tay với An rồi, Duy Anh trở thành công dân tự do theo đúng nghĩa sáng sủa của từ này. Cũng như những thằng con trai hai mươi hai đủ khôn khác, nó biết rằng yêu vẫn là một cái chết được báo trước.
...Một thứ bảy, Duy Anh cùng thằng bạn khác khoa lên Toilet Pub. Nó cũng không mấy khi lên pub, nhưng thấy anh Nam DJ quảng cáo hôm nay có một ít thời trang, lẽ nào mấy thằng chuyên ngành như nó lại không lên ngắm nghía tráng mắt tí... Duy Anh đến hơi trễ. Nó bước vào bàn Dương đã ngồi sẵn, gọi một ly Gin với nhu cầu tự pha Tonic, thói quen tự chế rượu có lẽ trở thành cầu kỳ khi đến những nơi ồn ào. Dương chỉ vào một em đang mặc bộ váy xanh xẻ rộng chấm đất:
- Kìa mày, em bé kia không cao dưới mét bảy đâu! Mặt trông yêu phết.
Duy Anh hơi nhíu mắt, nó ghé vào tai thằng bạn:
- Nếu có thích thì cũng chỉ là sẽ mặc đẹp những đồ tao thiết kế. Chứ tao không có nhu cầu tìm bạn gái làm nghề này. Phũ lắm mày ạ.
Dường như bỏ ngoài tai những lời của Duy Anh. Ba phút sau, Dương vẫy một chị từ phía cánh gà, mặt lạnh tanh, nói nhanh như sách:
- Chị gái, "mẫu" nào đó khá cao, ở loạt trước mặc bộ váy xanh xẻ, duỗi gấu chất thô. Chị nói với em ý rằng có mấy anh của đài truyền hình cần gặp nhé.
Cô gái gật đầu và quay đi rồi cả bọn mới phá lên cười, Duy Anh lắc đầu:
- Không Dương ạ! Sai lầm lớn của cuộc đời mày là đã không thi vào nhà hát kịch trung ương!
Dương nhấp một ngụm nhẹ, cười mỉm:
- Và sai lầm cũng lớn của mày nếu sẽ bỏ qua cô bé này. Quên hình ảnh nhảm nhí của An đi và cho anh em thấy được mày không chỉ biết design.
Phần diễn kết thúc, cô bé "ít nhất trên mét bảy" đi ra từ phía trong, mặc một bộ jean khoác áo lửng đen, tiến về phía bàn bọn nó. Thái Dương đứng lên, giơ tay ra:
- Chào em, không biết em có cuộc hẹn nào bây giờ không? Nếu không, sẽ rất vui nếu cô bé ngồi uống nước với bọn anh?
Cô bé chạm nhẹ tay Dương:
- "Cô bé" này mang tên Vy các anh ạ. Hạ Vy. Và nếu được thì mình ra ngoài được không ạ? Em hơi mệt với không khí ồn ào này.
"Oh! Cool !"- trong óc Duy Anh vang lên khe khẽ. Dương quay lại phía Duy Anh. Nhân vật chính nhún vai, ra vẻ không ý kiến, không quan tâm. Nhưng khi Dương búng tay tách một cái: "ok, đi" thì
Duy Anh nói:
- Tao biết một quán cũng hay vào giờ này...
cafe-yeu-1
Family Cafe- Vạn Hoa club
Tay khuấy khuấy cốc Mocachino, Vy nheo mắt tinh nghịch:
- Anh có vẻ có thói quen ngồi quán nhỉ? Tối hôm qua là Diva Cafe và sáng nay là Family.
Duy Anh mỉm cười:
- Vì anh vẫn còn muốn biết vài thứ về em, con người em có vài điều gây tò mò.
- Ví như?
Duy Anh mím môi:
- Ví như anh đã tiếp xúc với quá nhiều mẫu nhưng chưa thấy ai như em cả. Lần gặp đầu tiên, không ai gọi một đĩa spaghetti ăn ngấu nghiến như em vào tối hôm qua cả.
- Hì, vì tối hôm qua em đi diễn vội nên đói ý mà.
Duy Anh cười:
- Nhưng người mẫu thường không ăn đồ gây béo, và không ăn sai giờ, cuối cùng là ngay bây giờ cũng sẽ uống sữa chứ không uống cafe như em!
Vy hấp háy:
- Vậy thì gọi em là người mẫu đáng yêu đi!
Mọi chuyện cứ diễn ra đều đặn kiểu phim Hàn Quốc mỗi ngày một tập, Duy Anh cảm thấy Vy thật sự đáng yêu, rất khác với suy nghĩ của nó về giới mẫu- những cô nàng "toàn vờ": vớ vẩn, vô vị và vụng về. Hạ Vy là mẫu con gái quan tâm đủ vừa với những gì thuộc về sắc đẹp, vẫn thừa thông minh và thú vị trong những cuộc đối thoại cần chất xám. Tuýp con gái vừa dịu vừa sắc, tất cả đúng lúc. Vy nói chuyện với nó rất hợp, ngạc nhiên về những sở thích giống nhau, đặc biệt là cũng biết rất nhiều về các quán Hà Nội như Duy Anh. Nói chung là Duy Anh không tìm thấy khía cạnh nào của con người Vy là có vấn đề cả, thế nhưng nó vẫn cảm giác là nó đang...thiếu cảm giác. Thực sự, nó vẫn chưa sẵn sàng cho một tình yêu mới, nó đã chán ngắt việc yêu đương sau khi kết thúc với An. Và thế là đã chừng hai tháng sau khi quen Hạ Vy, dẫu đã cảm thấy quá được, Duy Anh vẫn...không làm gì cả. Thái Dương nhiều lần khuyên nó tiến tới đi, cần phải tỏ tình với Vy. Duy Anh mặc kệ, cố nhủ không dính vào cô gái nào nữa, dù mỗi sáng vẫn chờ đợi những cuộc nói chuyện thú vị với tại Family Cafe.
Thi thoảng Duy Anh cũng đi xem Vy diễn ở Vạn Hoa club. Chiều cao một mét bảy ba, luôn luôn trang điểm rất nhẹ nhờ vẻ mặt xinh tự nhiên, năng khiếu xuất sắc trên sàn catwalk, những bước đi tự tin, vẻ mặt rạng ngời. Tất cả làm nên tâm của các show diễn...
Duy Anh nhìn Vy. Vy đang bước về phía nó, vẻ hơi đủng đỉnh. Duy Anh định sẽ khen phần diễn của Vy hôm nay. Chợt một chàng trai dừng Vy lại, hai người nói vài câu gì đó rồi Vy bước tiếp, đối tác không được chào đón kia giữ tay Vy lại. Duy Anh cảm thấy nóng mặt, nó tiến lại gần cuộc dùng dằng:
- Mày làm cái quái gì thế?
Phía bên kia cười nhạt, vẫn giữ tay Vy:
- Đâu liên quan tới mày.
Vy bĩu môi:
- Anh này xin số em không được rồi giữ em lại...
Không chờ Vy nói hết câu, Duy Anh xô đối thủ của mình một cái, và lập tức nó nhận được một quả đấm rất nhanh. Một vài ngôi sao hiện ra, Duy Anh ngã xuống đất. Nó ngồi dậy. Người đấm nó nhanh chóng lách ra ngoài, Vy che miệng, cúi xuống đỡ Duy Anh:
- Trời. Anh có làm sao không? Anh cảm thấy thế nào?
- Cảm thấy như là vừa bị đấm!
Vy phì cười, đỡ Duy Anh dậy:
- Sao anh làm thế?
Duy Anh nhìn vào mắt Vy, nó định nói "vì anh thích em" nhưng lại thôi. Duy Anh cười nhạt:
- Nhìn ngứa mắt thôi em.
Vy hơi mím môi lại:
- Lần sau đừng thế nhé anh. Chuyện như vừa rồi là thường, em tự giải quyết được!
Limmone-Vincom
Duy Anh vẫn sống hơi chấp chới như thế, khá nhiều lúc nó cảm thấy nó gần nói được với Vy rồi, nhưng hình ảnh An hiện ra lại làm nhạt hết. An cũng từng đáng yêu như thế cho đến trước cái đoạn phim Duy Anh nhìn thấy ở Sago cafe. Thế rồi đấy, đùng phát. Biết đâu ngày nào Vy cũng lại đùng phát như thế, nó không muốn tốn tiền cho ba ly xoài dầm hay một cái gì tương tự như thế nữa. Tất nhiên chỉ đùa, về thực tế, Duy Anh không muốn yêu nữa, dù nó đã như thế với Vy.
Sáng rảnh rỗi, hai tiết cuối bỗng được nghỉ vì những lý do thường thấy từ giáo viên khiến Duy Anh rong xe lang thang. Vào Boo2 mua một bộ dây giày loè loẹt mà Duy Anh nghĩ con em đồng bóng của nó sẽ thích. Duy Anh tiện chân bước lên Vincom chơi, nó vào Game World, định làm vài đường đùa xe cho đầu óc thư giãn. Chợt ở phía gần máy đánh trống có một dáng người không-thể-nhầm. Chiều cao không có cao gót hỗ trợ này còn ai nữa. Duy Anh bước được hai bước thì chợt nó nhìn ra được một đứa khác đang nói chuyện với Vy. Trông quen quen! Duy Anh giật mình, là cái thằng xin số điện thoại của Vy hôm ở Vạn Hoa club. Duy Anh nắm chặt tay, lần này nhất định nó sẽ không mất mặt như hôm trước, đấm vào mặt hay bụng đây? Bỗng Duy Anh nhìn lại thái độ của hai người, không có vẻ gì là Vy đang khó chịu, cũng không thân mật, dường như Vy và thằng kia đang nói chuyện gì đó khá nghiêm túc. Hai người là bạn? Duy Anh đang suy nghĩ thì Vy tình cờ nhìn về hướng nó. Duy Anh quay người bước nhanh ra ngoài. Nó biết Vy đang chạy theo, ra đến gần tiệm ăn Italia Limmone, Vy bắt kịp Duy Anh, Vy thở mạnh:
- Từ từ, để em giải thích đã!
Duy Anh nhếch mép:
- Đó cũng không chắc là cái anh đang chờ.
Rồi nó quay người đi. Vy nói to:
- Đúng đó, anh ý là bạn em! Và việc lần trước ở Vạn Hoa là một vở kịch!
Duy Anh dừng lại, nhếch mép lần thứ hai trong mười giây:
- Và còn những vở kịch nào nữa?
Vy hơi quay mặt đi:
- Tất cả. Từ hôm anh và em gặp nhau ở Toilet Pub, em đã nhờ tất cả mọi người. Từ anh Nam DJ đến anh Thái Dương, tất cả làm ra một lần gặp như tình cờ giữa anh và em. Từ những chuyện trùng hợp sở thích mà em biết được qua bạn anh, đến việc em học thuộc những kiến thức search được từ web về những quán cafe Hà Nội... Tất cả!
Vy ngừng lại, thở dồn dập, rồi nói tiếp:
- Thực ra em đã biết anh từ rất lâu. Thích anh và những thiết kế của anh từ khi anh học năm hai, và khi đó anh đã đi với chị An. Em không dám tiến đến. Và đến khi anh chia tay...
Duy Anh lắc đầu, ngắt lời:
- Còn gì nữa?
Vy ngừng lại khoảng vài giây, rồi mở to mắt nhìn Duy Anh:
- Còn một điều, là em yêu anh. Điều đó không phải là một vở kịch.
Duy Anh cúi mặt xuống. Vy nói tiếp:
- Và em biết...anh đã thích em. Nhưng anh cũng không tiến tới. Một lần thất bại trong tình yêu tệ đến thế sao. Anh đã biết cách "nhặt kiếm lên và đi vào rừng thẳm" không? Anh hãy tin vào cảm nhận của mình và làm điều anh muốn đi. Anh thích uống café, chắc biết café càng đắng càng ngon rồi đó.
Duy Anh không nói gì, hai đứa nhìn vào mắt nhau một lát...
Duy Anh hỏi khẽ Vy:
- Điều em sẽ làm đầu tiên nếu anh nói yêu em là gì?
Ciao cafe
- Điều em sẽ làm đầu tiên nếu anh và em chia tay là gì?
An chống một tay lên cằm, gần như cười phá lên:
- Ha! Câu hỏi ngộ nghĩnh đó! Có lẽ em sẽ... lại lên Ciao cafe này gọi ba cốc xoài dầm và ngồi ăn cho hết trong nước mắt.
Duy Anh cười nhẹ, nắm chặt tay dưới gầm bàn, nó quay ra vẫy một cậu bồi bàn:
- Cho ba cốc xoài dầm nhiều sữa chua ít đá!- rồi quay lại An đang nhìn nó ngạc nhiên- Em có điều kiện làm điều đó ngay bây giờ và anh biết là không trong nước mắt, chúng mình chia tay An nhé.
Năm phút sau, Duy Anh cầm tiền thừa, đứng dậy bước ra ngoài, vẻ mặt cố thản nhiên như-là-rất-bình-tĩnh, nó hơi nheo mắt trước ánh nắng phản chiếu từ những ô cửa kính xanh từ Tràng Tiền Plaza. Tháng mười.
cafe-yeu
Grand Prix – Toilet Pub
Cuối cùng Duy Anh cũng làm được việc chia tay với An. Không phải là khó khăn, mà là hơn thế. Nhưng dù sao Duy Anh cũng chấm dứt được việc nghĩ quá nhiều về vấn đề đó. Nếu lúc nói lời tỏ tình với An nó phải đọc sách và tập trước cái gương nhiều đến nỗi nhớ được hình dáng của ba vết xước to và mười hai vết xước nhỏ trên cái gương phòng nó, thì đến lúc nói chia tay, nó có vẻ "tàu nhanh" hơn. Đáng ra nó đã phải làm sớm hơn, ngay vào cái ngày nó tình cờ đi lên Sago cafe và nhìn thấy An cầm tay một cậu con trai lạ hoắc, nhưng nó lại chọn giải pháp đi thật nhanh xuống khỏi cái cầu thang xoắn ốc đó và phóng ngay ra Hồ với suy nghĩ "mình đã nhìn nhầm, không có chuyện gì cả.", mặc dù Duy Anh biết giữa năm mươi người con gái giống nhau y hệt nó vẫn chắc chắn tìm ra An sau năm giây nhìn. Đôi khi chính xác lại thành mệt.
Một ngày không em bỗng trở nên thênh thang. Duy Anh dậy thật sớm, vừa ngồi lau xe vừa xem loáng thoáng một bộ phim nhạt nhẽo nào đó đang chiếu trên HBO. Một trứng một cafe, rồi lên trường ngồi vừa nghe giảng vừa tán dóc với mấy thằng bạn. Sau lần thất bại ở giải thưởng thời trang Viet Nam Collection Grand Prix, Duy Anh hơi nản chí với việc thiết kế. Có lúc cả tuần nó không ngồi vào bàn vẽ, cũng chả động đến mảnh vải nào. Duy Anh là nhân vật được đánh giá cao tại khoa Thiết kế Thời trang của trường Mỹ thuật công nghiệp- thế mà nó lại không vào được đến vòng chung kết với tận hai mươi sáu thí sinh được chọn. Hai mươi sáu chứ có phải hai đâu, thế mà còn không vào được thì đời có đáng chán hơn một con gián không. Thảm hại trong công việc( đấy là nó tự nghĩ thế), rồi lại một cái thất bại to đùng kề luôn trong tình yêu. Ít ra, chia tay với An rồi, Duy Anh trở thành công dân tự do theo đúng nghĩa sáng sủa của từ này. Cũng như những thằng con trai hai mươi hai đủ khôn khác, nó biết rằng yêu vẫn là một cái chết được báo trước.
...Một thứ bảy, Duy Anh cùng thằng bạn khác khoa lên Toilet Pub. Nó cũng không mấy khi lên pub, nhưng thấy anh Nam DJ quảng cáo hôm nay có một ít thời trang, lẽ nào mấy thằng chuyên ngành như nó lại không lên ngắm nghía tráng mắt tí... Duy Anh đến hơi trễ. Nó bước vào bàn Dương đã ngồi sẵn, gọi một ly Gin với nhu cầu tự pha Tonic, thói quen tự chế rượu có lẽ trở thành cầu kỳ khi đến những nơi ồn ào. Dương chỉ vào một em đang mặc bộ váy xanh xẻ rộng chấm đất:
- Kìa mày, em bé kia không cao dưới mét bảy đâu! Mặt trông yêu phết.
Duy Anh hơi nhíu mắt, nó ghé vào tai thằng bạn:
- Nếu có thích thì cũng chỉ là sẽ mặc đẹp những đồ tao thiết kế. Chứ tao không có nhu cầu tìm bạn gái làm nghề này. Phũ lắm mày ạ.
Dường như bỏ ngoài tai những lời của Duy Anh. Ba phút sau, Dương vẫy một chị từ phía cánh gà, mặt lạnh tanh, nói nhanh như sách:
- Chị gái, "mẫu" nào đó khá cao, ở loạt trước mặc bộ váy xanh xẻ, duỗi gấu chất thô. Chị nói với em ý rằng có mấy anh của đài truyền hình cần gặp nhé.
Cô gái gật đầu và quay đi rồi cả bọn mới phá lên cười, Duy Anh lắc đầu:
- Không Dương ạ! Sai lầm lớn của cuộc đời mày là đã không thi vào nhà hát kịch trung ương!
Dương nhấp một ngụm nhẹ, cười mỉm:
- Và sai lầm cũng lớn của mày nếu sẽ bỏ qua cô bé này. Quên hình ảnh nhảm nhí của An đi và cho anh em thấy được mày không chỉ biết design.
Phần diễn kết thúc, cô bé "ít nhất trên mét bảy" đi ra từ phía trong, mặc một bộ jean khoác áo lửng đen, tiến về phía bàn bọn nó. Thái Dương đứng lên, giơ tay ra:
- Chào em, không biết em có cuộc hẹn nào bây giờ không? Nếu không, sẽ rất vui nếu cô bé ngồi uống nước với bọn anh?
Cô bé chạm nhẹ tay Dương:
- "Cô bé" này mang tên Vy các anh ạ. Hạ Vy. Và nếu được thì mình ra ngoài được không ạ? Em hơi mệt với không khí ồn ào này.
"Oh! Cool !"- trong óc Duy Anh vang lên khe khẽ. Dương quay lại phía Duy Anh. Nhân vật chính nhún vai, ra vẻ không ý kiến, không quan tâm. Nhưng khi Dương búng tay tách một cái: "ok, đi" thì
Duy Anh nói:
- Tao biết một quán cũng hay vào giờ này...
cafe-yeu-1
Family Cafe- Vạn Hoa club
Tay khuấy khuấy cốc Mocachino, Vy nheo mắt tinh nghịch:
- Anh có vẻ có thói quen ngồi quán nhỉ? Tối hôm qua là Diva Cafe và sáng nay là Family.
Duy Anh mỉm cười:
- Vì anh vẫn còn muốn biết vài thứ về em, con người em có vài điều gây tò mò.
- Ví như?
Duy Anh mím môi:
- Ví như anh đã tiếp xúc với quá nhiều mẫu nhưng chưa thấy ai như em cả. Lần gặp đầu tiên, không ai gọi một đĩa spaghetti ăn ngấu nghiến như em vào tối hôm qua cả.
- Hì, vì tối hôm qua em đi diễn vội nên đói ý mà.
Duy Anh cười:
- Nhưng người mẫu thường không ăn đồ gây béo, và không ăn sai giờ, cuối cùng là ngay bây giờ cũng sẽ uống sữa chứ không uống cafe như em!
Vy hấp háy:
- Vậy thì gọi em là người mẫu đáng yêu đi!
Mọi chuyện cứ diễn ra đều đặn kiểu phim Hàn Quốc mỗi ngày một tập, Duy Anh cảm thấy Vy thật sự đáng yêu, rất khác với suy nghĩ của nó về giới mẫu- những cô nàng "toàn vờ": vớ vẩn, vô vị và vụng về. Hạ Vy là mẫu con gái quan tâm đủ vừa với những gì thuộc về sắc đẹp, vẫn thừa thông minh và thú vị trong những cuộc đối thoại cần chất xám. Tuýp con gái vừa dịu vừa sắc, tất cả đúng lúc. Vy nói chuyện với nó rất hợp, ngạc nhiên về những sở thích giống nhau, đặc biệt là cũng biết rất nhiều về các quán Hà Nội như Duy Anh. Nói chung là Duy Anh không tìm thấy khía cạnh nào của con người Vy là có vấn đề cả, thế nhưng nó vẫn cảm giác là nó đang...thiếu cảm giác. Thực sự, nó vẫn chưa sẵn sàng cho một tình yêu mới, nó đã chán ngắt việc yêu đương sau khi kết thúc với An. Và thế là đã chừng hai tháng sau khi quen Hạ Vy, dẫu đã cảm thấy quá được, Duy Anh vẫn...không làm gì cả. Thái Dương nhiều lần khuyên nó tiến tới đi, cần phải tỏ tình với Vy. Duy Anh mặc kệ, cố nhủ không dính vào cô gái nào nữa, dù mỗi sáng vẫn chờ đợi những cuộc nói chuyện thú vị với tại Family Cafe.
Thi thoảng Duy Anh cũng đi xem Vy diễn ở Vạn Hoa club. Chiều cao một mét bảy ba, luôn luôn trang điểm rất nhẹ nhờ vẻ mặt xinh tự nhiên, năng khiếu xuất sắc trên sàn catwalk, những bước đi tự tin, vẻ mặt rạng ngời. Tất cả làm nên tâm của các show diễn...
Duy Anh nhìn Vy. Vy đang bước về phía nó, vẻ hơi đủng đỉnh. Duy Anh định sẽ khen phần diễn của Vy hôm nay. Chợt một chàng trai dừng Vy lại, hai người nói vài câu gì đó rồi Vy bước tiếp, đối tác không được chào đón kia giữ tay Vy lại. Duy Anh cảm thấy nóng mặt, nó tiến lại gần cuộc dùng dằng:
- Mày làm cái quái gì thế?
Phía bên kia cười nhạt, vẫn giữ tay Vy:
- Đâu liên quan tới mày.
Vy bĩu môi:
- Anh này xin số em không được rồi giữ em lại...
Không chờ Vy nói hết câu, Duy Anh xô đối thủ của mình một cái, và lập tức nó nhận được một quả đấm rất nhanh. Một vài ngôi sao hiện ra, Duy Anh ngã xuống đất. Nó ngồi dậy. Người đấm nó nhanh chóng lách ra ngoài, Vy che miệng, cúi xuống đỡ Duy Anh:
- Trời. Anh có làm sao không? Anh cảm thấy thế nào?
- Cảm thấy như là vừa bị đấm!
Vy phì cười, đỡ Duy Anh dậy:
- Sao anh làm thế?
Duy Anh nhìn vào mắt Vy, nó định nói "vì anh thích em" nhưng lại thôi. Duy Anh cười nhạt:
- Nhìn ngứa mắt thôi em.
Vy hơi mím môi lại:
- Lần sau đừng thế nhé anh. Chuyện như vừa rồi là thường, em tự giải quyết được!
Limmone-Vincom
Duy Anh vẫn sống hơi chấp chới như thế, khá nhiều lúc nó cảm thấy nó gần nói được với Vy rồi, nhưng hình ảnh An hiện ra lại làm nhạt hết. An cũng từng đáng yêu như thế cho đến trước cái đoạn phim Duy Anh nhìn thấy ở Sago cafe. Thế rồi đấy, đùng phát. Biết đâu ngày nào Vy cũng lại đùng phát như thế, nó không muốn tốn tiền cho ba ly xoài dầm hay một cái gì tương tự như thế nữa. Tất nhiên chỉ đùa, về thực tế, Duy Anh không muốn yêu nữa, dù nó đã như thế với Vy.
Sáng rảnh rỗi, hai tiết cuối bỗng được nghỉ vì những lý do thường thấy từ giáo viên khiến Duy Anh rong xe lang thang. Vào Boo2 mua một bộ dây giày loè loẹt mà Duy Anh nghĩ con em đồng bóng của nó sẽ thích. Duy Anh tiện chân bước lên Vincom chơi, nó vào Game World, định làm vài đường đùa xe cho đầu óc thư giãn. Chợt ở phía gần máy đánh trống có một dáng người không-thể-nhầm. Chiều cao không có cao gót hỗ trợ này còn ai nữa. Duy Anh bước được hai bước thì chợt nó nhìn ra được một đứa khác đang nói chuyện với Vy. Trông quen quen! Duy Anh giật mình, là cái thằng xin số điện thoại của Vy hôm ở Vạn Hoa club. Duy Anh nắm chặt tay, lần này nhất định nó sẽ không mất mặt như hôm trước, đấm vào mặt hay bụng đây? Bỗng Duy Anh nhìn lại thái độ của hai người, không có vẻ gì là Vy đang khó chịu, cũng không thân mật, dường như Vy và thằng kia đang nói chuyện gì đó khá nghiêm túc. Hai người là bạn? Duy Anh đang suy nghĩ thì Vy tình cờ nhìn về hướng nó. Duy Anh quay người bước nhanh ra ngoài. Nó biết Vy đang chạy theo, ra đến gần tiệm ăn Italia Limmone, Vy bắt kịp Duy Anh, Vy thở mạnh:
- Từ từ, để em giải thích đã!
Duy Anh nhếch mép:
- Đó cũng không chắc là cái anh đang chờ.
Rồi nó quay người đi. Vy nói to:
- Đúng đó, anh ý là bạn em! Và việc lần trước ở Vạn Hoa là một vở kịch!
Duy Anh dừng lại, nhếch mép lần thứ hai trong mười giây:
- Và còn những vở kịch nào nữa?
Vy hơi quay mặt đi:
- Tất cả. Từ hôm anh và em gặp nhau ở Toilet Pub, em đã nhờ tất cả mọi người. Từ anh Nam DJ đến anh Thái Dương, tất cả làm ra một lần gặp như tình cờ giữa anh và em. Từ những chuyện trùng hợp sở thích mà em biết được qua bạn anh, đến việc em học thuộc những kiến thức search được từ web về những quán cafe Hà Nội... Tất cả!
Vy ngừng lại, thở dồn dập, rồi nói tiếp:
- Thực ra em đã biết anh từ rất lâu. Thích anh và những thiết kế của anh từ khi anh học năm hai, và khi đó anh đã đi với chị An. Em không dám tiến đến. Và đến khi anh chia tay...
Duy Anh lắc đầu, ngắt lời:
- Còn gì nữa?
Vy ngừng lại khoảng vài giây, rồi mở to mắt nhìn Duy Anh:
- Còn một điều, là em yêu anh. Điều đó không phải là một vở kịch.
Duy Anh cúi mặt xuống. Vy nói tiếp:
- Và em biết...anh đã thích em. Nhưng anh cũng không tiến tới. Một lần thất bại trong tình yêu tệ đến thế sao. Anh đã biết cách "nhặt kiếm lên và đi vào rừng thẳm" không? Anh hãy tin vào cảm nhận của mình và làm điều anh muốn đi. Anh thích uống café, chắc biết café càng đắng càng ngon rồi đó.
Duy Anh không nói gì, hai đứa nhìn vào mắt nhau một lát...
Duy Anh hỏi khẽ Vy:
- Điều em sẽ làm đầu tiên nếu anh nói yêu em là gì?
Truyện ngắn - Giáng sinh ấm áp
Andy ngồi trên tuyết, cậu bé thấy lạnh hơn từng giây một. Andy không đi ủng - thứ mà người ta vẫn thường đi trên tuyết vào mùa đông. Cậu bé không thích ủng và dù sao cậu bé vẫn không có ủng cơ mà. Đôi giày vải, mỏng dính, mòn vẹt mà Andy đang mang đã có vài lỗ thủng và chúng không thể làm được việc là giữ ấm cho đôi chân cậu bé.
Andy đã ngồi trên tuyết thật là lâu rồi. Và dù cố đến mấy, cậu bé vẫn không thể nghĩ ra được món quà Giáng sinh cho Mẹ. Cậu bé buồn bã lắc đầu: " Vô ích thôi, dù rằng mình có nghĩ ra món quà gì, mình cũng không có tiền mà ."
Từ khi bố Andy mất 3 năm về trước, gia đình cậu bé suy sụp nặng nề. Ban đêm Mẹ cậu làm việc ở bệnh viện, nhưng với đồng lương ít ỏi chỉ đủ mấy mẹ con sống tạm qua ngày. Chúng còn nhỏ lắm, chẳng biết có nghĩ ra món quà gì để tặng Mẹ hay không. Thật không công bằng, bây giờ đã là chiều tối đêm Giáng sinh mà cậu bé vẫn ngồi đây, chẳng thể nghĩ được điều gì cả.
giáng-sinh-lạnh
Chú chùi những giọt nước mắt, Andy đứng dậy đi xuống phố - nơi có rất nhiều cửa hàng. Cuộc sống thật khó khăn khi mà cậu bé mới 6 tuổi và không có bố, đặc biệt là khi mà người ta cần một người đàn ông để tâm sự. Andy đi từng cửa hàng này sang cửa hàng khác, nhìn vào từng cửa sổ rực rỡ một. Mọi thứ đều đẹp và ngoài khả năng của cậu.
Trời đã bắt đầu tối, Andy buồn bã định quay về nhà thì bỗng nhiên cậu bé nhìn thấy một vật gì đó ánh lên trong tuyết. Andy cúi xuống: 1 đồng xu nhỏ bóng loáng dưới đất. Hẳn chưa ai có cảm giác được giàu có như là Andy cảm thấy vào lúc ấy.
Khi Andy nắm chặt "kho tàng mới nhặt được " của mình, cậu bé cảm thấy như có hơi ấm chạy qua cơ thể, và cậu mạnh dạn bước vào cửa hàng đầu tiên, niềm hân hoan của Andy ngay lập tức bị đóng băng lại khi từng nhân viên bán hàng bảo với cậu rằng chẳng thể làm gi với đồng xu nhỏ xíu đó. Cậu bé đi ra, nhìn thấy một của hàng hoa, Andy liều đứng lại xếp hàng
Khi người chủ cửa hàng hỏi Andy cần gì, cậu bé đưa một đồng u và e dè hỏi liệu mình có thể mua được 1 bông hoa tặng Mẹ trong đêm Giáng sinh với đồng xu nhỏ xíu này không, người chủ cửa hàng nhìn Andy, đặt tay lên vai cậu bé và nói :" Đợi một chút, con trai, để ta xem có thể làm gì cho con."
Khi đứng chờ, Andy ngắm những bông hoa tuyệt đẹp và cậu đã hiểu vì sao Mẹ cậu cũng như bao người phụ nữ khác lại thích hoa đến thế
.tuyết-rơi-đầy
Tiếng đóng cửa sớm khi người khách cuối cùng rời khỏi cửa hàng đã đưa cậu quay về với hiện thực. Còn lại một mình trong cửa hàng, Andy bắt đầu cảm thấy cô đơn và hoảng sợ. Bỗng người chủ cửa hàng lại đi ra.
Trước mắt cậu bé là 12 bông hổng đỏ thắm, cuống dài, lá xanh cùng với những bông hoa gì đó trắng, nhỏ li ti, được bọc thành một bó có dây nơ màu bạc. Tim Andy ngừng một nhịp khi ông chủ cửa hàng đặt bó hoa vào một chiếc hộp trắng và bảo: "Tất cả là một đồng xu, con trai."
Andy chậm chạp đặt đồng xu vào tay ông chủ cửa hàng. Không thể là thật được! Không ai bán cho cậu cái gì với một đồng xu đâu! Nhận thấy sự băn khoăn trên mặt cậu bé, ông chủ cửa hàng giải thích: " May mắn là ta có mấy bông hoa bán với giá một đồng xu một bó. Con trai có thích không?"
Lần này thì Andy không ngần ngại nữa. Ra khỏi cửa hàng, Andy nghe thấy tiếng ông chủ nói với theo: "Giáng sinh vui vẻ, con trai."
hoa-giáng-sinh
Khi ông chủ cửa hàng quay vào trong nhà, vợ ông hỏi: "Ông vừa nói chuyện và đem hoa cho ai thế?" Nhìn qua cửa sổ và chớp chớp mắt để ngăn không cho nước mắt trào ra, ông chủ cửa hàng khẽ nói:" Một điều thật lạ lùng đã xảy ra. Sáng nay, khi tôi chuẩn bị mở cửa hàng, tôi có cảm giác như ai đang mách bảo mình để sang bên cạnh 12 bông hoa hồng thật đẹp vì đó sẽ là món quà đặc biệt. Tôi đã nghĩ là mình đã tưởng tượng ra, thế nhưng tôi vẫn cứ để 12 bông hồng ra một chỗ. Và ngay lúc nãy, một cậu bé vào cửa hàng và muốn mua hoa để chúc Giáng sinh cho Mẹ chỉ với 1 đồng xu. Nhìn vào cậu bé, tôi thấy tôi của nhiều năm về trước.
Tôi đã là một đứa trẻ nghèo khổ không biết mua gì cho Mẹ vào đêm Giáng sinh. Một người qua đường đã cho tôi 10 dolla không vì lý do gì. Khi tôi nhìn thấy cậu bé tối hôm nay, tôi biết người đã mách bảo tôi là ai...."
Tối Giáng sinh ấy, cả gia đình người chủ cửa hàng hoa và cả gia đình Andy nữa, không ai cảm thấy lạnh chút nào....
Andy đã ngồi trên tuyết thật là lâu rồi. Và dù cố đến mấy, cậu bé vẫn không thể nghĩ ra được món quà Giáng sinh cho Mẹ. Cậu bé buồn bã lắc đầu: " Vô ích thôi, dù rằng mình có nghĩ ra món quà gì, mình cũng không có tiền mà ."
Từ khi bố Andy mất 3 năm về trước, gia đình cậu bé suy sụp nặng nề. Ban đêm Mẹ cậu làm việc ở bệnh viện, nhưng với đồng lương ít ỏi chỉ đủ mấy mẹ con sống tạm qua ngày. Chúng còn nhỏ lắm, chẳng biết có nghĩ ra món quà gì để tặng Mẹ hay không. Thật không công bằng, bây giờ đã là chiều tối đêm Giáng sinh mà cậu bé vẫn ngồi đây, chẳng thể nghĩ được điều gì cả.
giáng-sinh-lạnh
Chú chùi những giọt nước mắt, Andy đứng dậy đi xuống phố - nơi có rất nhiều cửa hàng. Cuộc sống thật khó khăn khi mà cậu bé mới 6 tuổi và không có bố, đặc biệt là khi mà người ta cần một người đàn ông để tâm sự. Andy đi từng cửa hàng này sang cửa hàng khác, nhìn vào từng cửa sổ rực rỡ một. Mọi thứ đều đẹp và ngoài khả năng của cậu.
Trời đã bắt đầu tối, Andy buồn bã định quay về nhà thì bỗng nhiên cậu bé nhìn thấy một vật gì đó ánh lên trong tuyết. Andy cúi xuống: 1 đồng xu nhỏ bóng loáng dưới đất. Hẳn chưa ai có cảm giác được giàu có như là Andy cảm thấy vào lúc ấy.
Khi Andy nắm chặt "kho tàng mới nhặt được " của mình, cậu bé cảm thấy như có hơi ấm chạy qua cơ thể, và cậu mạnh dạn bước vào cửa hàng đầu tiên, niềm hân hoan của Andy ngay lập tức bị đóng băng lại khi từng nhân viên bán hàng bảo với cậu rằng chẳng thể làm gi với đồng xu nhỏ xíu đó. Cậu bé đi ra, nhìn thấy một của hàng hoa, Andy liều đứng lại xếp hàng
Khi người chủ cửa hàng hỏi Andy cần gì, cậu bé đưa một đồng u và e dè hỏi liệu mình có thể mua được 1 bông hoa tặng Mẹ trong đêm Giáng sinh với đồng xu nhỏ xíu này không, người chủ cửa hàng nhìn Andy, đặt tay lên vai cậu bé và nói :" Đợi một chút, con trai, để ta xem có thể làm gì cho con."
Khi đứng chờ, Andy ngắm những bông hoa tuyệt đẹp và cậu đã hiểu vì sao Mẹ cậu cũng như bao người phụ nữ khác lại thích hoa đến thế
.tuyết-rơi-đầy
Tiếng đóng cửa sớm khi người khách cuối cùng rời khỏi cửa hàng đã đưa cậu quay về với hiện thực. Còn lại một mình trong cửa hàng, Andy bắt đầu cảm thấy cô đơn và hoảng sợ. Bỗng người chủ cửa hàng lại đi ra.
Trước mắt cậu bé là 12 bông hổng đỏ thắm, cuống dài, lá xanh cùng với những bông hoa gì đó trắng, nhỏ li ti, được bọc thành một bó có dây nơ màu bạc. Tim Andy ngừng một nhịp khi ông chủ cửa hàng đặt bó hoa vào một chiếc hộp trắng và bảo: "Tất cả là một đồng xu, con trai."
Andy chậm chạp đặt đồng xu vào tay ông chủ cửa hàng. Không thể là thật được! Không ai bán cho cậu cái gì với một đồng xu đâu! Nhận thấy sự băn khoăn trên mặt cậu bé, ông chủ cửa hàng giải thích: " May mắn là ta có mấy bông hoa bán với giá một đồng xu một bó. Con trai có thích không?"
Lần này thì Andy không ngần ngại nữa. Ra khỏi cửa hàng, Andy nghe thấy tiếng ông chủ nói với theo: "Giáng sinh vui vẻ, con trai."
hoa-giáng-sinh
Khi ông chủ cửa hàng quay vào trong nhà, vợ ông hỏi: "Ông vừa nói chuyện và đem hoa cho ai thế?" Nhìn qua cửa sổ và chớp chớp mắt để ngăn không cho nước mắt trào ra, ông chủ cửa hàng khẽ nói:" Một điều thật lạ lùng đã xảy ra. Sáng nay, khi tôi chuẩn bị mở cửa hàng, tôi có cảm giác như ai đang mách bảo mình để sang bên cạnh 12 bông hoa hồng thật đẹp vì đó sẽ là món quà đặc biệt. Tôi đã nghĩ là mình đã tưởng tượng ra, thế nhưng tôi vẫn cứ để 12 bông hồng ra một chỗ. Và ngay lúc nãy, một cậu bé vào cửa hàng và muốn mua hoa để chúc Giáng sinh cho Mẹ chỉ với 1 đồng xu. Nhìn vào cậu bé, tôi thấy tôi của nhiều năm về trước.
Tôi đã là một đứa trẻ nghèo khổ không biết mua gì cho Mẹ vào đêm Giáng sinh. Một người qua đường đã cho tôi 10 dolla không vì lý do gì. Khi tôi nhìn thấy cậu bé tối hôm nay, tôi biết người đã mách bảo tôi là ai...."
Tối Giáng sinh ấy, cả gia đình người chủ cửa hàng hoa và cả gia đình Andy nữa, không ai cảm thấy lạnh chút nào....
Sương mù vùng đông bắc
Đêm đó chỉ mình A Đông thoát được, thoát chết nhưng sau đó thành nô lệ cho lũ người Tàu man rợ, trong tâm khảm nó cái chết có lẽ còn dễ chịu hơn gấp ngàn vạn lần...
Dạo ấy, ở vùng Đông Bắc lạnh lắm, sáng sớm trời còn mờ mịt tối, sương mù giăng trắng xóa khắp các con đường.
- A Đông này, liệu năm nay ta có được về không nhỉ?
Giang len lén nhìn tôi, trong khi vẫn đăm chiêu suy nghĩ. Nó rít một hơi thuốc thật dài, miệng phà khói hòa vào làn sương mù dày đặc.
- Tao cũng không biết, mà mày còn có chốn để về, tao thì...
Tôi gượng gạo lắc đầu, hít một hơi lạnh lùa vào tận phổi, sáng sớm cơn buồn ngủ vẫn còn đeo bám con người ta. Ngáp khan mấy cái rồi tôi vỗ vai Giang:
- Biết đến bao giờ, tao thèm cái bánh chưng xanh cái mùi hương trầm ngày tết lắm.
Im lặng...
Tôi cũng chẳng biết nói gì thêm, lâu lâu lại có tiếng chim kêu quang quác thảng thốt nơi khu rừng bên dưới. Thằng Giang lặng yên hút thuốc, giờ nó cứ nhìn xa xăm vào cõi mờ mịt phía trước khu rừng tối om mặt đất sa đầy sương như trong chốn âm tào, nó lại nhớ những ngày bình yên bên gia đình, nhớ cái cảnh đông vui quây quần ấm áp; ôi trong lòng nó đang được sưởi ấm, cái giá rét như sắp tan đi, giá mà có ai đó ở đây bên cạnh vỗ về...
vùng đông bắc
- Thôi, tao ra bãi, mày cứ ngồi đây lát tao mang cháo xuống.
Tôi đập vào lưng Giang, nó giật mình dường như tỉnh mộng, hút nốt hơi thuốc rồi cũng đứng lên nói:
- Tao đi với mày, ngồi đây mà cô đơn chết à?
Cả hai cùng cười to một tiếng rồi khoác vai nhau đi xuống sườn dốc...bên kia, khu rừng vẫn yên ắng như thế.
Đến giữa trưa mặt trời mới lên đến đỉnh đầu, sương đã tan hết nhưng hơi lạnh thì chưa dứt. Tôi bỏ búa xuống thở phù một hơi, làn khói mỏng vật vờ như sắp rơi xuống đất. Bên kia Giang vẫn hăng say đập, phiến đá to đã mẻ gần hết một nửa.
- Nghỉ tay tí đã, tay tao phồng rộp hết rồi.
Tôi gọi to sang phía nó rồi châm điếu thuốc hút.
- Hôm nay bọn nó nghỉ hết, còn mỗi hai anh em mình thôi A Đông ạ!
Giang tháo bao tay dày cộp rồi dụi mắt, bụi đá còn phảng phất tóc bạc trắng.
- Bọn nó đi chơi chợ biên rồi, giờ tao với mày mà đi thì lấy ai làm, tối về lại nhịn đói tao không chịu được.
Tôi nhả khói thuốc bay lơ lửng, mắt lim dim.
- Mặc kệ đi, tao còn năm tệ, lo gì.
- Mày còn tao không còn chắc, nhưng phải để dành, nhỡ đâu...
- Thôi, hôm nay thả phanh đi.
Tôi đang lưỡng lự, thì bị nó kéo bổ nhào về phía trước.
- Đi thôi, hahaha.........
***
Năm đó, vào một buổi chiều cuối đông, cũng không rõ là vào ngày tháng nào, chỉ nhớ cây hoè trước nhà hoa vừa tàn. A Đông còn đang lúi húi cho gà ăn sau vườn thì nghe có tiếng la hét thất thanh, vứt vội cái bát xuống đất nó chạy đi xem, nhưng mới ra đến đầu cổng đã thấy một đám người đang giằng co:
- Thả tao ra, thả ra, thằng chó Tàu....
Nó thấy thím Liên đang nắm tay chú Tư mà kéo, còn chú Tư thì bị mấy thằng Tàu lôi đi. Cũng chẳng hiểu đầu đuôi ra sao, nhưng nó biết là có chuyện chẳng lành, A Đông vội chạy vào kể cho ba mẹ rồi cả nhà khép cửa thật chặt chẳng ai dám ló mặt ra ngoài. Đâu chỉ nhà nó, cả làng nhà ai chẳng như vậy, cũng chẳng ai biết lí do, nhưng tối hôm đó là buổi tối định mệnh là cái đêm cuối cùng mà nó còn biết đến hai chữ GIA ĐÌNH. Tiếng la hét thất thanh, tiếng súng ầm ỹ, trong đám lửa rừng rực nó nhìn thấy khuôn mặt bố mẹ nó lần cuối, cả làng chìm trong khói lửa mù mịt, khói đen đặc kịt như những linh hồn ai oán vì tận số, vì tội ác tày trời của những thằng Tàu khốn nạn.
Đêm đó chỉ mình A Đông thoát được, thoát chết nhưng sau đó thành nô lệ cho lũ người Tàu man rợ, trong tâm khảm nó cái chết có lẽ còn dễ chịu hơn gấp ngàn vạn lần...
...
- Mày sao thế A Đông?
Thằng Giang hình như rất vui, lâu lắm chúng nó mới có một ngày nghỉ, cũng là do đám cai bãi ngừng dám sát nên hôm nay chẳng đứa nào thèm làm, giáp tết bọn chúng về nhà ôm con vợ bắt dân lao động phải đập đá làm công trình, cuối ngày chúng đến kiểm tra rồi trả công bèo bạc. Hôm nay đã 29 tết.
Tôi thở dài một cái, tay đút túi áo mà vẫn lạnh cóng, cái lạnh đã thành trường niên ngấm vào máu. Khoác vai thằng Giang đi lênh khênh trên đường núi hai thằng nghêu ngao hát, tôi lại nhớ cái ngày xưa thuở gia đình tôi còn sung túc, anh em họ hàng vẫn thường đến nhà tôi dịp tết và lũ chúng tôi luôn là một tiểu đội quậy phá: thằng A Đông hồi ấy gầy gầy, mặt mũi còn nhọ nhem và hàm răng sún chứ không cao to vạm vỡ như bây giờ...
Xa xa đã thấy tiếng leng keng, tiếng người nhao nhác của phiên chợ, thằng Giang phấn khích hẳn, tôi cũng thấy trong lòng có gì đó nao nức cứ như những ngày xuân đi chợ tết cùng mẹ thuở bé, những kí ức cũ ấy cứ bám riết lấy tôi mãi, thật lạ. Chợ biên ngày tết vô cùng đông vui, người mua kẻ bán tấp nập, chúng tôi tấp vào một quán hàng trong chợ để ăn trưa, bát cháo loãng lúc sáng không đủ làm ấm bụng, khi nãy đi trên đường không có cảm giác giờ mới ngồi xuống đã thấy tay chân bủn rủn. Thằng Giang gọi bốn cái màn thầu, nhìn người ta ăn toàn màn thầu nhân tôm, nhân thịt còn hai thằng chúng tôi chỉ dám gọi bốn chiếc màn thầu trắng, khi bánh đem ra thằng Giang vội chộp lấy hai cái màn thầu của nó nhai ngấu nghiến, dường như đã đói lắm rồi, tôi cũng cầm một cái lên bỏ vào miệng cắn một miếng, vừa ăn vừa đọc thực đơn đưa cùng lúc bốn cái màn thầu...đọc đến gần cuối tôi hơi bất ngờ, đọc đi đọc lại tôi vẫn không tin vào mắt mình dòng chữ "bánh đúc" viết bằng tiếng Việt mạ đỏ chói.
Nuối vội miếng bánh tôi vỗ vai thằng Giang vẫn đang liếc ngang dọc thòm thèm.
- Này. Mày nhìn xem!
Nó giật cái thực đơn từ tay tôi, miệng suýt xoa như muốn ăn tiếp, khi đọc đến mấy dòng cuối nó cũng giật mình.
- Không lẽ...
Giang lúng búng trong mồm, nó còn chẳng thốt lên nổi. Tôi cắt đứt câu nói của nó:
- Tao với mày cứ gọi thử thì biết.
Nó cũng gật đầu đồng ý. Vừa xong tôi vọng vào quán gọi rõ to bằng tiếng Việt:
- Bà chủ! Cho hai suất bánh đúc.
Vừa nghe tiếng gọi đồ ăn chủ quán từ đằng sau đi tới - là một phụ nữ trẻ, mái tóc bới cao, mặt mũi sáng sủa; mới nhìn tôi cũng không nghĩ cô là bà chủ của quán ăn nhỏ này cho đến khi cô cất lời:
- Hai vì vừa gòi bảnh đục phại không ạ?
Giọng cô nói không rõ nhưng tôi vẫn nghe ra, thằng Giang gật đầu. Cô ta hào hứng hơn một chút:
- Hai vì cụng là người Viểt?
Lần này thì tôi gật đầu, vẻ mặt bà chủ tiệm dãn hẳn ra, ở nơi đất khách quê người mà gặp được đồng hương thì thật ấm lòng, chẳng qua từ lúc đến đây chúng tôi cứ dùng tiếng Tàu gọi đồ ăn nên cả hai bên đều không nhận ra, vẫn bằng giọng nói trọ trẹ cô bảo chúng tôi:
- Hai ăn lên lậu đi.
Nói rồi cô dẫn đường đi trước, bọn tôi theo sau. Trên lầu có một bộ bàn ghế, một chiếc giường đôi xung quanh trang trí rất đơn giản, chắc là phòng ngủ của cô.
- Hai ăn ngội xuổng ghể đi.
Cô đã đổi cách xưng hô từ khi biết chúng tôi là người Việt, tuy chưa gặp bao giờ nhưng ở cô có điểm gì đó khiến tôi thấy rất thân quen, có thể là hình ảnh của một phụ nữ Việt Nam dịu dàng chất phác mà tôi vẫn luôn lưu giữ trong trí nhớ. Cô nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh chúng tôi và tự giới thiệu mình tên là Wang Fei tên gốc Việt là Phương, cô đã theo bố mẹ sang đây từ bé, năm mười lăm tuổi thì bố mẹ cô qua đời vì tai nạn giao thông, rồi được một gia đình người Hoa nhận nuôi, cho đến khi cô mở tiệm bán đồ ăn nhỏ ở chợ biên này.
- Bao lâu nay tôi vận mong gặp được động hương. Giợ cỏ cảc ăn ợ đây tôi vui lặm.
Phương cười cũng xinh như bao cô gái khác, có lẽ vì trong cái thời điểm cuối năm mọi người đoàn tụ này trong cô cũng có chút gì đó ham muốn một gia đình, một mái ấm đó là cái hi vọng đã bắt đầu từ khi cô mất đi những người thân yêu nhất.
- Quán này chỉ một mình cô bán thôi à?
Tôi nhẹ nhàng hỏi, trong khi thằng Giang đang hì hục ăn đĩa bánh đúc cô chủ quán mới mang lên.
- Một mịnh tôi, cô đơn lặm.
Cô nói rồi lặng đi một hồi..., tôi cũng chẳng biết nói gì, cứ nhìn mông lung bên ngoài cửa sổ, bên ngoài chợ không khí tấp nập mà trong phòng lại thật căng thẳng, một tia sáng yếu ớt từ bên cửa sổ chợt rọi lên mặt Phương nỗi lo toan phiền muộn, thứ mà ở tuổi này không đáng có với một người như cô.
Thằng Giang đã ăn xong, nó đằng hắng một tiếng tức thì tôi trở về tỉnh táo, tôi bắt chuyện với cô nhiều hơn, chúng tôi trở nên vui vẻ, từ hai người hoàn toàn xa lạ bỗng như có một sợi dây vô hình kết nối hai con người vậy, thằng Giang thì vẫn ở đây nhưng nó đi quẩn quanh trong phòng, thỉnh thoảng lại xen vào mấy câu cười đùa khiến câu chuyện của chúng tôi thêm vui vẻ; gặp được cô tôi như tìm lại được những kí ức từ xưa cũ, chúng tôi cùng ôn lại chuyện của mỗi người, tôi cũng kể cho cô về gia đình mình, kể cho cô căn nhà nhỏ ấm áp ở quê hương nơi mẹ tôi ngồi vá chiếc quần cũ mỗi đầu đông, nơi ba tôi vẫn ngồi trò chuyện cùng các bác, nơi tôi đã sống tuổi thơ đầy mơ mộng; rồi những lần đi trộm khoai mỗi buổi trăng rằm, những lần đốt pháo nghịch bên sông...biết bao kí ức cứ ùa về chầm chậm như một thước phim trôi qua trước mắt làm lòng tôi trở nên ấm áp, cô cũng cười nhiều hơn, thỉnh thoảnh khẽ ồ lên bất ngờ khi tôi kể câu chuyện nào đó khiến cô nhớ về tuổi thơ của mình, cứ thế chúng tôi say sưa nói chuyện cho đến khi màn đêm phủ lên mọi thứ, tuyết cũng vừa kịp rơi...
Phiên chợ cũng đã vãn, chỉ còn lác đác vài tiếng nói chuyện qua lại của những con buôn cuối, họ cố nán ở lại để bán cho hết chỗ hàng tồn. Tôi nhấp ngụm chè nóng, cả cơ thể như có một luồng nhiệt nào đó; hai chúng tôi đã được cô chủ quán tốt bụng mời ăn một bữa cơm thịnh soạn, thằng Giang vẫn còn hả hê với cái bụng no căng; riêng tôi đã tìm lại được một thứ cảm giác mà những tưởng nó đã mất từ mười năm về trước khi ấy tôi mới mười lăm, thời gian không chờ đợi con người phút chốc đã mười năm trôi qua. Lúc ra về Phương còn xuống tận nơi tiễn chúng tôi trong lưu luyến và không quên dặn đêm mai qua quán ăn nhỏ của cô cùng đón giao thừa, vẫn cái giọng nói trọ trẹ ấy nhưng sao tôi lại thấy thân thuộc và nhớ nhung da diết.
Khi tôi và Giang đi được một đoạn, nó hỏi tôi:
- Thích rồi à?
...Tôi chỉ cười không đáp lại, xung quanh màn đêm đã nuốt trọn tất cả, thế nhưng tôi lại nhìn thấy một ánh sáng nhỏ nhoi ở phía xa đang nhảy nhót trong đêm, không biết có phải mắt tôi hoa hay không nhưng rõ ràng ánh sáng ấy đang dẫn đường cho chúng tôi bước về phía trước, ra khỏi đêm đen mờ mịt..
Dạo ấy, ở vùng Đông Bắc lạnh lắm, sáng sớm trời còn mờ mịt tối, sương mù giăng trắng xóa khắp các con đường.
- A Đông này, liệu năm nay ta có được về không nhỉ?
Giang len lén nhìn tôi, trong khi vẫn đăm chiêu suy nghĩ. Nó rít một hơi thuốc thật dài, miệng phà khói hòa vào làn sương mù dày đặc.
- Tao cũng không biết, mà mày còn có chốn để về, tao thì...
Tôi gượng gạo lắc đầu, hít một hơi lạnh lùa vào tận phổi, sáng sớm cơn buồn ngủ vẫn còn đeo bám con người ta. Ngáp khan mấy cái rồi tôi vỗ vai Giang:
- Biết đến bao giờ, tao thèm cái bánh chưng xanh cái mùi hương trầm ngày tết lắm.
Im lặng...
Tôi cũng chẳng biết nói gì thêm, lâu lâu lại có tiếng chim kêu quang quác thảng thốt nơi khu rừng bên dưới. Thằng Giang lặng yên hút thuốc, giờ nó cứ nhìn xa xăm vào cõi mờ mịt phía trước khu rừng tối om mặt đất sa đầy sương như trong chốn âm tào, nó lại nhớ những ngày bình yên bên gia đình, nhớ cái cảnh đông vui quây quần ấm áp; ôi trong lòng nó đang được sưởi ấm, cái giá rét như sắp tan đi, giá mà có ai đó ở đây bên cạnh vỗ về...
vùng đông bắc
- Thôi, tao ra bãi, mày cứ ngồi đây lát tao mang cháo xuống.
Tôi đập vào lưng Giang, nó giật mình dường như tỉnh mộng, hút nốt hơi thuốc rồi cũng đứng lên nói:
- Tao đi với mày, ngồi đây mà cô đơn chết à?
Cả hai cùng cười to một tiếng rồi khoác vai nhau đi xuống sườn dốc...bên kia, khu rừng vẫn yên ắng như thế.
Đến giữa trưa mặt trời mới lên đến đỉnh đầu, sương đã tan hết nhưng hơi lạnh thì chưa dứt. Tôi bỏ búa xuống thở phù một hơi, làn khói mỏng vật vờ như sắp rơi xuống đất. Bên kia Giang vẫn hăng say đập, phiến đá to đã mẻ gần hết một nửa.
- Nghỉ tay tí đã, tay tao phồng rộp hết rồi.
Tôi gọi to sang phía nó rồi châm điếu thuốc hút.
- Hôm nay bọn nó nghỉ hết, còn mỗi hai anh em mình thôi A Đông ạ!
Giang tháo bao tay dày cộp rồi dụi mắt, bụi đá còn phảng phất tóc bạc trắng.
- Bọn nó đi chơi chợ biên rồi, giờ tao với mày mà đi thì lấy ai làm, tối về lại nhịn đói tao không chịu được.
Tôi nhả khói thuốc bay lơ lửng, mắt lim dim.
- Mặc kệ đi, tao còn năm tệ, lo gì.
- Mày còn tao không còn chắc, nhưng phải để dành, nhỡ đâu...
- Thôi, hôm nay thả phanh đi.
Tôi đang lưỡng lự, thì bị nó kéo bổ nhào về phía trước.
- Đi thôi, hahaha.........
***
Năm đó, vào một buổi chiều cuối đông, cũng không rõ là vào ngày tháng nào, chỉ nhớ cây hoè trước nhà hoa vừa tàn. A Đông còn đang lúi húi cho gà ăn sau vườn thì nghe có tiếng la hét thất thanh, vứt vội cái bát xuống đất nó chạy đi xem, nhưng mới ra đến đầu cổng đã thấy một đám người đang giằng co:
- Thả tao ra, thả ra, thằng chó Tàu....
Nó thấy thím Liên đang nắm tay chú Tư mà kéo, còn chú Tư thì bị mấy thằng Tàu lôi đi. Cũng chẳng hiểu đầu đuôi ra sao, nhưng nó biết là có chuyện chẳng lành, A Đông vội chạy vào kể cho ba mẹ rồi cả nhà khép cửa thật chặt chẳng ai dám ló mặt ra ngoài. Đâu chỉ nhà nó, cả làng nhà ai chẳng như vậy, cũng chẳng ai biết lí do, nhưng tối hôm đó là buổi tối định mệnh là cái đêm cuối cùng mà nó còn biết đến hai chữ GIA ĐÌNH. Tiếng la hét thất thanh, tiếng súng ầm ỹ, trong đám lửa rừng rực nó nhìn thấy khuôn mặt bố mẹ nó lần cuối, cả làng chìm trong khói lửa mù mịt, khói đen đặc kịt như những linh hồn ai oán vì tận số, vì tội ác tày trời của những thằng Tàu khốn nạn.
Đêm đó chỉ mình A Đông thoát được, thoát chết nhưng sau đó thành nô lệ cho lũ người Tàu man rợ, trong tâm khảm nó cái chết có lẽ còn dễ chịu hơn gấp ngàn vạn lần...
...
- Mày sao thế A Đông?
Thằng Giang hình như rất vui, lâu lắm chúng nó mới có một ngày nghỉ, cũng là do đám cai bãi ngừng dám sát nên hôm nay chẳng đứa nào thèm làm, giáp tết bọn chúng về nhà ôm con vợ bắt dân lao động phải đập đá làm công trình, cuối ngày chúng đến kiểm tra rồi trả công bèo bạc. Hôm nay đã 29 tết.
Tôi thở dài một cái, tay đút túi áo mà vẫn lạnh cóng, cái lạnh đã thành trường niên ngấm vào máu. Khoác vai thằng Giang đi lênh khênh trên đường núi hai thằng nghêu ngao hát, tôi lại nhớ cái ngày xưa thuở gia đình tôi còn sung túc, anh em họ hàng vẫn thường đến nhà tôi dịp tết và lũ chúng tôi luôn là một tiểu đội quậy phá: thằng A Đông hồi ấy gầy gầy, mặt mũi còn nhọ nhem và hàm răng sún chứ không cao to vạm vỡ như bây giờ...
Xa xa đã thấy tiếng leng keng, tiếng người nhao nhác của phiên chợ, thằng Giang phấn khích hẳn, tôi cũng thấy trong lòng có gì đó nao nức cứ như những ngày xuân đi chợ tết cùng mẹ thuở bé, những kí ức cũ ấy cứ bám riết lấy tôi mãi, thật lạ. Chợ biên ngày tết vô cùng đông vui, người mua kẻ bán tấp nập, chúng tôi tấp vào một quán hàng trong chợ để ăn trưa, bát cháo loãng lúc sáng không đủ làm ấm bụng, khi nãy đi trên đường không có cảm giác giờ mới ngồi xuống đã thấy tay chân bủn rủn. Thằng Giang gọi bốn cái màn thầu, nhìn người ta ăn toàn màn thầu nhân tôm, nhân thịt còn hai thằng chúng tôi chỉ dám gọi bốn chiếc màn thầu trắng, khi bánh đem ra thằng Giang vội chộp lấy hai cái màn thầu của nó nhai ngấu nghiến, dường như đã đói lắm rồi, tôi cũng cầm một cái lên bỏ vào miệng cắn một miếng, vừa ăn vừa đọc thực đơn đưa cùng lúc bốn cái màn thầu...đọc đến gần cuối tôi hơi bất ngờ, đọc đi đọc lại tôi vẫn không tin vào mắt mình dòng chữ "bánh đúc" viết bằng tiếng Việt mạ đỏ chói.
Nuối vội miếng bánh tôi vỗ vai thằng Giang vẫn đang liếc ngang dọc thòm thèm.
- Này. Mày nhìn xem!
Nó giật cái thực đơn từ tay tôi, miệng suýt xoa như muốn ăn tiếp, khi đọc đến mấy dòng cuối nó cũng giật mình.
- Không lẽ...
Giang lúng búng trong mồm, nó còn chẳng thốt lên nổi. Tôi cắt đứt câu nói của nó:
- Tao với mày cứ gọi thử thì biết.
Nó cũng gật đầu đồng ý. Vừa xong tôi vọng vào quán gọi rõ to bằng tiếng Việt:
- Bà chủ! Cho hai suất bánh đúc.
Vừa nghe tiếng gọi đồ ăn chủ quán từ đằng sau đi tới - là một phụ nữ trẻ, mái tóc bới cao, mặt mũi sáng sủa; mới nhìn tôi cũng không nghĩ cô là bà chủ của quán ăn nhỏ này cho đến khi cô cất lời:
- Hai vì vừa gòi bảnh đục phại không ạ?
Giọng cô nói không rõ nhưng tôi vẫn nghe ra, thằng Giang gật đầu. Cô ta hào hứng hơn một chút:
- Hai vì cụng là người Viểt?
Lần này thì tôi gật đầu, vẻ mặt bà chủ tiệm dãn hẳn ra, ở nơi đất khách quê người mà gặp được đồng hương thì thật ấm lòng, chẳng qua từ lúc đến đây chúng tôi cứ dùng tiếng Tàu gọi đồ ăn nên cả hai bên đều không nhận ra, vẫn bằng giọng nói trọ trẹ cô bảo chúng tôi:
- Hai ăn lên lậu đi.
Nói rồi cô dẫn đường đi trước, bọn tôi theo sau. Trên lầu có một bộ bàn ghế, một chiếc giường đôi xung quanh trang trí rất đơn giản, chắc là phòng ngủ của cô.
- Hai ăn ngội xuổng ghể đi.
Cô đã đổi cách xưng hô từ khi biết chúng tôi là người Việt, tuy chưa gặp bao giờ nhưng ở cô có điểm gì đó khiến tôi thấy rất thân quen, có thể là hình ảnh của một phụ nữ Việt Nam dịu dàng chất phác mà tôi vẫn luôn lưu giữ trong trí nhớ. Cô nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh chúng tôi và tự giới thiệu mình tên là Wang Fei tên gốc Việt là Phương, cô đã theo bố mẹ sang đây từ bé, năm mười lăm tuổi thì bố mẹ cô qua đời vì tai nạn giao thông, rồi được một gia đình người Hoa nhận nuôi, cho đến khi cô mở tiệm bán đồ ăn nhỏ ở chợ biên này.
- Bao lâu nay tôi vận mong gặp được động hương. Giợ cỏ cảc ăn ợ đây tôi vui lặm.
Phương cười cũng xinh như bao cô gái khác, có lẽ vì trong cái thời điểm cuối năm mọi người đoàn tụ này trong cô cũng có chút gì đó ham muốn một gia đình, một mái ấm đó là cái hi vọng đã bắt đầu từ khi cô mất đi những người thân yêu nhất.
- Quán này chỉ một mình cô bán thôi à?
Tôi nhẹ nhàng hỏi, trong khi thằng Giang đang hì hục ăn đĩa bánh đúc cô chủ quán mới mang lên.
- Một mịnh tôi, cô đơn lặm.
Cô nói rồi lặng đi một hồi..., tôi cũng chẳng biết nói gì, cứ nhìn mông lung bên ngoài cửa sổ, bên ngoài chợ không khí tấp nập mà trong phòng lại thật căng thẳng, một tia sáng yếu ớt từ bên cửa sổ chợt rọi lên mặt Phương nỗi lo toan phiền muộn, thứ mà ở tuổi này không đáng có với một người như cô.
Thằng Giang đã ăn xong, nó đằng hắng một tiếng tức thì tôi trở về tỉnh táo, tôi bắt chuyện với cô nhiều hơn, chúng tôi trở nên vui vẻ, từ hai người hoàn toàn xa lạ bỗng như có một sợi dây vô hình kết nối hai con người vậy, thằng Giang thì vẫn ở đây nhưng nó đi quẩn quanh trong phòng, thỉnh thoảng lại xen vào mấy câu cười đùa khiến câu chuyện của chúng tôi thêm vui vẻ; gặp được cô tôi như tìm lại được những kí ức từ xưa cũ, chúng tôi cùng ôn lại chuyện của mỗi người, tôi cũng kể cho cô về gia đình mình, kể cho cô căn nhà nhỏ ấm áp ở quê hương nơi mẹ tôi ngồi vá chiếc quần cũ mỗi đầu đông, nơi ba tôi vẫn ngồi trò chuyện cùng các bác, nơi tôi đã sống tuổi thơ đầy mơ mộng; rồi những lần đi trộm khoai mỗi buổi trăng rằm, những lần đốt pháo nghịch bên sông...biết bao kí ức cứ ùa về chầm chậm như một thước phim trôi qua trước mắt làm lòng tôi trở nên ấm áp, cô cũng cười nhiều hơn, thỉnh thoảnh khẽ ồ lên bất ngờ khi tôi kể câu chuyện nào đó khiến cô nhớ về tuổi thơ của mình, cứ thế chúng tôi say sưa nói chuyện cho đến khi màn đêm phủ lên mọi thứ, tuyết cũng vừa kịp rơi...
Phiên chợ cũng đã vãn, chỉ còn lác đác vài tiếng nói chuyện qua lại của những con buôn cuối, họ cố nán ở lại để bán cho hết chỗ hàng tồn. Tôi nhấp ngụm chè nóng, cả cơ thể như có một luồng nhiệt nào đó; hai chúng tôi đã được cô chủ quán tốt bụng mời ăn một bữa cơm thịnh soạn, thằng Giang vẫn còn hả hê với cái bụng no căng; riêng tôi đã tìm lại được một thứ cảm giác mà những tưởng nó đã mất từ mười năm về trước khi ấy tôi mới mười lăm, thời gian không chờ đợi con người phút chốc đã mười năm trôi qua. Lúc ra về Phương còn xuống tận nơi tiễn chúng tôi trong lưu luyến và không quên dặn đêm mai qua quán ăn nhỏ của cô cùng đón giao thừa, vẫn cái giọng nói trọ trẹ ấy nhưng sao tôi lại thấy thân thuộc và nhớ nhung da diết.
Khi tôi và Giang đi được một đoạn, nó hỏi tôi:
- Thích rồi à?
...Tôi chỉ cười không đáp lại, xung quanh màn đêm đã nuốt trọn tất cả, thế nhưng tôi lại nhìn thấy một ánh sáng nhỏ nhoi ở phía xa đang nhảy nhót trong đêm, không biết có phải mắt tôi hoa hay không nhưng rõ ràng ánh sáng ấy đang dẫn đường cho chúng tôi bước về phía trước, ra khỏi đêm đen mờ mịt..
Subscribe to:
Posts
(
Atom
)